Nguyễn Thị Mai Hoa
Được tôi rèn trong khói lửa chiến tranh,
những năm 1954-1960, Việt Nam – Lào –Campuchia đã sát cánh bên nhau, gây dựng
thực lực, cùng chia lửa trên một chiến trường, đấu tranh cho một ngày mai độc
lập. Song
song với việc đoàn kết, giúp đỡ Lào, Campuchia đấu tranh thực hiện Hiệp định
Geneve, Việt Nam tích cực giúp đỡ hai nước xây dựng lực lượng cách mạng và chỗ
đứng chân. Từ trước khi Hiệp định Geneve ký kết, Việt
Nam đã chủ trương phải xây dựng lực lượng vũ trang Lào, “giúp cán bộ Lào mạnh
dạn phát triển, tiến tới một trung đoàn giải phóng. Bộ đội tình nguyện cũng cần
tập trung tiểu đoàn dần dần đến Trung đoàn tùy theo điều kiện và trong những
thời kỳ nhất định”[1].